Lọc Truyện

chapter 10 Nếu bạn đi chơi với tôi, bạn sẽ có một tương lai tươi sáng === 

Trên xe của trường chỉ có một mình Dư Hoài Cẩn. 

Ngay cả tài xế cũng ra ngoài ăn trưa. 

Nhưng Dư Hoài Cẩn không đi. 

Ở Tội Thành nhiều năm, anh đã có thói quen nhịn cơm trưa, đối với hoàn cảnh ở Tội Thành mà nói, không cho phép con người xa xỉ như vậy. 

Dù cho là hai năm cuối cùng, điều kiện của Dư Hoài Cẩn không ngừng được cải thiện, anh vẫn cứ duy trì thói quen trước kia. 

Khoảng độ ba mươi phút sau. 

Hai nam một nữ chậm chạp đi ra từ cổng trường, cười nói vui vẻ. 

Chỉ có điều thông qua chỗ đứng của ba người họ có thể thấy được, nam sinh tương đối đẹp trai kia chắc là chắc là vị trí chủ đạo, còn hai người khác thì đi sau nửa bước. 

Tất cả bọn họ đi đến và bước lên xe. 

Nam sinh đẹp trai kia là người chú ý đến Dư Hoài Cẩn đầu tiên, trên mặt nở một nụ cười thân thiện, đi về trước hai bước nhìn thẳng Dư Hoài Cẩn: "Xin chào, tôi là Triệu Tử Thành, Ban 3 khóa 9" 

"Hai bạn này lần lượt là Lý Khải, Dương Nhược Hinh." 

"Bọn tôi là bạn cùng lớp." 

"Không biết bạn đây xưng hô thế nào?" 

Cả người Triệu Tử Thành như tự mang theo khí chất ôn hòa, xem ra cực kỳ lịch sự, có lẽ bối cảnh gia đình không tệ. 

Biểu hiện của hai người còn lại thì không hứng thú lắm, nhất là sau khi nhìn thoáng qua thân thể gầy gò của Dư Hoài Cẩn thì không còn hứng thú, tùy ý gật đầu, đi vào chỗ cách xa anh mà ngồi xuống. 

"Dư Hoài Cẩn." 

Nhẹ gật đầu với Triệu Tử Thành, Dư Hoài Cẩn lại tiếp tục im lặng. 

Triệu Tử Thành không để ý, ngược lại thuận thế ngồi sang bên cạnh anh. 

"Bên chỗ tôi có tin tức nội bộ." 

"Đợt kiểm tra này thật ra là do Mặc Các chủ đạo." 

"Thành phố của chúng ta quá xa xôi, nhân khẩu lại không nhiều, Mặc Các không có nhiều tinh lực để chú ý ở đây." 

"Nhưng có thảm kịch ở thành phố Hâm Hải lần trước." 

"Mặc Các có ý muốn sàng lọc chọn ra những nhân tài tốt nhất ở đây, thành lập phân các của Mặc Các ở đây, giai đoạn đầu sẽ do cao thủ trông giữ, cho tài nguyên, đợi sau khi người mới được bồi dưỡng rồi thì chuyển cao thủ đi." 

"Hơn nữa sau này, sẽ do nhóm chúng ta tiếp tục bồi dưỡng nhóm tiếp theo." 

"Mà xem như đã gia nhập vào Mặc Các." 

"Địa vị rất cao." 

"Thế nên mới nói đây là cơ hội ngàn năm có một, phải trổ hết tài năng của mình để nổi bật hơn, tất cả đều dựa vào kiểm tra này." 

"Cao thủ của hai trường kia tôi đều biết, ai được chọn trong lòng tôi cũng mơ hồ đoán được." 

"Nếu muốn tất cả mọi người đều nổi trội, thì không có khả năng" 

"Ý tôi là..." 

Triệu Tử Thành dừng một lát, cuối cùng mới nói ra mục tiêu của bản thân mình, dùng ánh mắt chân thành nhìn Dư Hoài Cẩn: "Để tất cả mọi người đều nổi bật là điều không thể." 

"Vì thế ý của tôi là muốn chúng ta chọn ra một người, để ba người còn lại trợ giúp." 

"Như vậy khả năng được chọn sẽ cao hơn." 

"Nếu tôi thật sự thành công giành được suất gia nhập Mặc Các, vậy chỉ cần một câu nói của tôi là có thể đưa ba người các cậu vào." 

"Dù sao tương lai của thành phố Mạc Bắc cũng sẽ giao cho những người trẻ tuổi như chúng ta." 

"Huống hồ cha tôi còn là ti trưởng Cảnh Vệ Ti của thành phố Mạc Bắc." 

Triệu Tử Thành ném thêm một mồi câu. 

Có gia thế là Cảnh Vệ Ti, lại cộng thêm lời anh ta nói vừa nói đều có lý và đều có căn cứ, đương nhiên dễ khiến người ta tin phục hơn. 

Dù gì cũng giống lời Triệu Tử Thành nói, nếu tình báo đấy là thật, vậy kế hoạch này chính là cơ hội mang đến cái lợi tốt nhất cho cả hai. 

Mắt thấy Dư Hoài Cẩn vẫn yên lặng. 

"Bạn Dư Hoài Cẩn, còn do dự gì sao?" 

"Chúng ta là người trẻ, phải anh dũng tiến về phía trước!" 

"Trên con đường tu luyện càng phải biết tranh thủ trước sau. Nếu như nhát gan, không bằng từ bỏ việc thức tỉnh, làm một người bình thường còn hơn!" 

"Tương lai sau này chúng ta không chỉ dừng lại ở thành phố Mạc Bắc thôi đâu, thậm chí là được gia nhập vào tổng bộ Mặc Các ấy chứ." 

"Vì nhân tộc!" 

Câu nói này của Triệu Tử Thành tràn ngập nhiệt huyết, ngay cả hô hấp của hai người ngồi bên cũng nặng hơn, dường như trong đầu đang xuất hiện hình ảnh mà Triệu Tử Thành miêu tả. 

"Theo bước chân của tôi, nhất định sẽ có tương lai!" 

Dứt lời Triệu Tử Thành nhìn Dư Hoài Cẩn chăm chú. 

Dư Hoài Cẩn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sâu thăm thẳm: "Đó là kế hoạch mà cậu vẽ ra." 

Trong chớp mắt, nguồn nhiệt huyết kia bỗng ngưng lại. 

Bầu không khí trở nên ngượng ngùng. 

Anh ta mang theo cả bụng từ ngữ nhiệt huyết, nhất thời không biết phải đáp trả sao. 

Nhưng Dư Hoài Cẩn lại đột nhiên nhớ ra gì đó. 

"Cha cậu là ti trưởng Cảnh Vệ Ti?" 

Ánh mắt Triệu Tử Thành sáng lên: "Không sai, thật trăm phần trăm!" 

Dư Hoài Cẩn nhẹ gật đầu: "Trước mắt cha tôi trước mắt vẫn đang ở trong nhà giam..." 

Triệu Tử Thành như hiểu ra, trong đầu xẹt qua một tia sáng: "Tôi hiểu, nếu không phải tội gì lớn, tối nay tôi sẽ nói với cha tôi, xem thử có thể thả cha cậu ra sớm một chút được không" 

Dư Hoài Cẩn lắc đầu: "Ý tôi là... có thể nhốt thêm mấy ngày nữa được không?" 

"Hả?" 

Cơ thể Triệu Tử Thành cứng đờ tại chỗ, cuối cùng chỉ miễn cưỡng bày ra một nụ cười không quá xấu xem như trả lời. 

Nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình, bộ dáng Triệu Tử Thành hơi thất vọng. 

Sao lại không đúng... 

Bình thường anh ta thấy cha mình luôn dùng mấy câu này diễn thuyết, cực kỳ nhiệt huyết, vô cùng dõng dạc này. 

Trong nhất thời khó tránh khỏi bực dọc. 

Nhưng không đến nỗi vì thế mà oán hận Dư Hoài Cẩn, đến mức không chết không thôi. 

Mọi người đều là học sinh, chưa rời khỏi cổng trường mà đã vì chút chuyện nhỏ này trở thành kẻ thù, vậy thì Nhân tộc đã bị huỷ diệt mấy thập niên rồi. 

Lý Khải lặng lẽ dùng tay khều khều Triệu Tử Thành, nhìn về phía Dư Hoài Cẩn mà bĩu môi. 

Triệu Tử Thành vẫn ngồi ủ rũ, không để ý đến anh ấy. 

Có lẽ ở cái tuổi này, lợi ích mà anh ta hứa chỉ là những thứ trong lòng mình nghĩ, không quá dơ bẩn, chỉ có điều quá đỗi đơn thuần, quá đỗi tốt đẹp. 

Dương Nhược Hinh tò mò nhìn thoáng qua Dư Hoài Cẩn, nhưng rất nhanh đã thu ánh mắt về. 

Đó không phải vì nảy sinh tình cảm gì, chỉ là không biết trong trường từ khi nào lại xuất hiện một người như thế này. 

... 

Cuối cùng tài xế cũng ăn trưa xong. 

Quay về xe, khởi động. 

Rất nhanh Triệu Tử Thành đã điều chỉnh lại tâm trạng, ba người đều khẩn trương chờ đợi, không ngừng nhỏ giọng thì thầm gì đó trên xe. 

Dư Hoài Cẩn tựa vào cửa sổ, nhắm hai mắt nghỉ ngơi. 

Đáng nhắc đến là... 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!