“Rốt cuộc ngươi đến từ thế lực nào?” Nữ tử thăm dò.
Nữ tử là một Hành hình giả danh hiệu U Linh. Lần đầu tiên nàng ta cảm giác được áp lực vô hình không lúc nào không đè nặng bản thân thế này.
Ngay cả hô hấp cũng thoáng không thông.
Khô Huyền cười khẽ, tự giới thiệu: “Sát thủ tam đẳng hàng chữ Huyền của Huyết Sát Các, Khô Huyền.”
“Huyết Sát Các!” U Linh không tự chủ được thốt lên.
Nàng ta đương nhiên có nghe nói danh tiếng Huyết Sát Các tại Thiên Nguyên Châu cách vách.
Dù sao bọn họ có khả năng lật đổ Vô Cực Môn, trở thành thế lực bá chủ mới của Thiên Nguyên Châu cũng không phải chuyện nhỏ.
“Huyết Sát Các các người thật to gan, lại dám vươn tay đến Phúc Vân Châu bên này. Không sợ Huyết Quật Động ta liên hợp Chiến Hổ Môn cùng tiến tới tiêu diệt Huyết Sát Các hay sao?” U Linh nói.
“Liên hợp? Cùng nhau tiêu diệt?”
Khô Huyền cảm thấy mình nghe được chuyện huyền huyễn nhất trần đời, giọng nói cũng rõ ràng cười cợt.
“Ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất rộng đại khái đều dùng để nói loại người như các ngươi.”
Dứt lời, nụ cười trên mặt Khô Huyền thoáng tối đi: “Bách Binh Lâm Trận.” Tại hư vô phía sau lưng hắn chợt dâng lên một luồng sóng cuộn hình tròn.
Không khí vang lên tiếng xôn xao, leng keng và tiếng chém qua không khí vun Vút.
Hơn mười thanh binh khí đủ loại kiểu dáng chui ra khỏi hư không, bắn thẳng về phía U Linh.
Nàng kia vội vàng thi triển chiêu thức phòng ngự. “Vô Tận U Thủ!” U Linh khẽ quát một tiếng. Mặt đất chợt chui ra vô số cánh tay phiếm màu xanh nhợt nhạt.
Những cánh tay kia giăng khắp nơi tạo thành một vách tường trước mặt U Linh, muốn đỡ lấy công kích của Khô Huyền.
Nhưng U Linh không thể ngờ được Khô Huyền không phải Dưỡng Thần Cảnh bình thường mà là cường giả Dưỡng Thần Cửu trọng thiên!
Phối hợp với công pháp Địa giai Bách Binh Lâm Trận, sát lực vô hạn tiếp cận cường giả cảnh giới Động Phủ.
“Đáng giận.” U Linh âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Vô số cánh tay cõi âm kia chỉ ngăn cản được ba binh khí tấn công đã xuất hiện dấu hiệu tan vỡ, chỉ e không chống cự được bao lâu.
Nàng ta quay đầu nhìn Uy Kế Hoàng và đám văn võ bá quan phía sau, gầm lên: “Các ngươi còn thất thần cái gì? Sao còn chưa giúp ta?”
Lời này vang vọng vài khắc mà Ngô Thừa tướng và chúng tu sĩ trong triều vẫn không làm ra động tác gì.
U Linh nhìn những cánh tay âm đã gần rạn vỡ đằng trước, nóng này gọi với lại: “Nếu hôm nay ta chết ở chỗ này, chờ Huyết Quật Động hỏi tội Kim Cương Vương Triều thì các ngươi xong đời rồi.”
Nghe vậy, Ngô Thừa tướng lại chợt trả lời: “Vậy để bọn chúng đến đây đi.”
U Linh ngây người, không ngờ Ngô Thừa tướng sẽ đáp như vậy.
Ngô Thừa tướng quay đầu nhìn Uy Kế Hoàng.
Uy Kế Hoàng vội vàng đứng dậy, vái một vái với Khô Huyền: “Như trong thư đã nói, Kim Cương Vương Triều ta nguyện trở thành thế lực phụ thuộc đầu tiên của
Huyết Sát Các tại Phúc Vân Châu.”
Lời này vừa ra, toàn bộ văn võ bá quan hai bên đều xôn xao, chuyện xảy ra quá nhanh, vượt ngoài dự đoán của bọn họ:
“Bệ... bệ hạ, ý người là?” Một người khiếp sợ vạn phần nói. Uy Kế Hoàng chỉ đáp: “Ý trên mặt chữ!”
Mà Khô Huyền bên kia lại nở nụ cười: “Toán đại nhân cũng sẽ cảm thấy hài lòng với sự thức thời của các ngươi.”
Thật ra, trước đó không lâu, dưới chỉ thị của Toán Loạn Thiên, một phong thư đã vượt châu gửi tới cho Kim Cương Vương Triều.
Trong thư đương nhiên nói muốn Kim Cương Vương Triều vứt bỏ tông môn thượng cấp hiện tại, cũng chính là Huyết Quật Động. Trở thành thế lực đầu tiên đầu nhập vào Huyết Sát Các ở Phúc Vân Châu.
Ngay khi nhận được tin tức này, Uy Kế Hoàng đã bắt đầu rục rịch rồi.
Nhưng vì không thể xác định thực lực của Huyết Sát Các có thật sự khủng bố như lời đồn hay không, cùng với e ngại kết cục khi phản bội Huyết Quật Động dẫn tới việc ông ta vẫn luôn đắn đo không quyết.
Nhưng... Bây giờ ông ta đã dứt khoát đưa ra quyết định rồi.
“Đám kiến hôi các ngươi sẽ nhanh chóng hối hận vì việc đã làm hôm nay!”
U Linh phẫn nộ.
Hai mắt Uy Kế Hoàng đang ngồi trên Long ỷ lúc này như thiêu đốt lửa giận vô biên vô hạn. Sự phẫn nộ của ông ta dành cho Huyết Quật Động tích cóp đã sắp đầy tràn rồi.
“Chư khanh nghe lệnh, tập nã Tà tu Huyết Quật Động này cho trâm, bất luận chết sống!”
Uy Kế Hoàng giương tay phải, quát lên. “Thần tuân mệnh.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!