Hai người đồng thời nhìn về phía giọng nói vang lên.
Thượng Quan Tuyết vô tình đụng vào giá treo đồ trước cửa, giá treo quần áo bằng sắt rơi xuống đất phát ra âm thanh.
Thấy cảnh này, hai người mới khẽ thở ra một hơi.
“Này, cô cẩn thận chút đi!”, Trương Mặc Vũ nhỏ giọng nói.
Thượng Quan Tuyết thì đang cảm thấy tim mình đập thình thịch, cô gật đầu, hai người nhìn về phía rèm cửa sổ một lần nữa.
Nhưng đôi chân kia, bóng người kia đã không còn.
Lúc này, hai người đều nín thở.
Thượng Quan Tuyết càng sợ hãi hơn, cô có cảm giác lạnh hết cả người, tựa như thứ kia vẫn đang trốn trong góc, nhìn chăm chằm mình băng đôi mắt lạnh lão, nhưng cô lại không
biết thứ đó ở đâu.
Cuối cùng Thượng Quan Tuyết không nhịn được nữa, cô hét lên: “Ai ở đó đấy, tôi nhìn thấy rồi, ra ngoài đi!”
Dù nói rất to, nhưng Thượng Quan Tuyết lại rất sợ hãi, cô nằm chặt lấy tay Trương Mặc Vũ.
Trương Mặc Vũ nhìn một vòng quanh căn phòng, nơi này không phải phòng ngủ mà là một phòng khách nhỏ, bên trong có TV, bàn uống trà,...
Anh thoáng cảm nhận, sau đó nói: “Âm khí hơi nặng!”
Lúc này, Trương Mặc Vũ chợt nghiêng đầu nhìn sang một hướng khác, vì âm khí ở nơi đó nặng một cách khác thường.
Thấy hành động của Trương Mặc Vũ, Thượng Quan Tuyết vô thức đưa mắt nhìn theo anh.
Đó là hướng phòng ngủ của cô!
Sau khi hai người đưa mắt nhìn về phía đó, cửa phòng của Thượng Quan Tuyết đột nhiên vang lên tiếng đóng cửa “Âm”!
“Ở phòng ngủ!”, Trương Mặc Vũ nói.
Lúc này, Trương Mặc Vũ sải bước đi tới chỗ phòng ngủ của Thượng Quan Tuyết.
Thượng Quan Tuyết nhắm mắt để Trương Mặc Vũ kéo mình đi, hai người nhanh chóng đi tới trước cửa phòng ngủ của Thượng Quan Tuyết.
Trương Mặc Vũ không chút do dự đẩy mở cửa phòng.
Vào lúc mở cửa phòng, Trương Mặc Vũ và Thượng Quan Tuyết đồng thời nhìn thấy một bóng người mặc áo trảng chợt loé lên rồi biến mất.
Mà lúc này, Trương Mặc Vũ lại nhìn về phía cuối giường của Thượng Quan Tuyết, anh cảm nhận được từng luồng âm khí truyền tới từ phía cuối giường.
Lúc này Trương Mặc Vũ sải bước đi tới giường của Thượng Quan Tuyết, nâng một góc nệm lên, sau đó Thượng Quan Tuyết lập tức nhìn thấy một túi hương nhỏ màu tím nằm ở nơi đó.
Bên ngoài túi hương có mấy sợi tóc xoăn dài lộ ra.
Trương Mặc Vũ cầm túi hương lên: “Chính là nó!”
Nét mặt Thượng Quan Tuyết trở nên khó coi: “Đây là gì vậy?”
Lúc này, Trương Mặc Vũ nói: “Cô ngủ không ngon, còn mộng du một cách khó hiểu đều do thứ này gây ra”.
Nói xong, Trương Mặc Vũ xé rách túi hương, kéo một sợi lông người hơi nhuộm vàng cong cong dài dài ra, nói chung là
trông không giống tóc cho lảm.
“Đây là thứ ghê tởm gì vậy!", Thượng Quan Tuyết tỏ vẻ chán ghét.
Trương Mặc Vũ nói: “Mấy sợi lông này đều thuộc về một người đã chết, có lẽ cầm tinh con hổ”.
Sắc mặt Thượng Quan Tuyết càng khó coi hơn.
Trương Mặc Vũ nói tiếp: “Cô gặp ác mộng cũng là vì thứ này, cô bị người khác hãm hại”.
“Là ai hại tôi?”, Thượng Quan Tuyết hỏi.
Trương Mặc Vũ cười kh: ¡ đặt thứ này trong phòng cô thì phải hỏi cô chứ, có lẽ không nhiều người có thể tuỳ tiện ra vào phòng cô đúng không?”
Sắc mặt Thượng Quan Tuyết tái nhợt: “Ngoài bố mẹ tôi, người bình thường không thể vào phòng của tôi, nhưng bố mẹ tôi không thể nào hại tôi được”.
Trương Mặc Vũ bĩu môi: “Việc này tốt nhất cô nên hỏi rõ ràng”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!