Nhưng mà, rõ ràng là anh ta tự tay đưa cô đến nhà hỏa táng, vậy làm sao cô có thể nguyên vẹn xuất hiện trước mặt anh ta...
Anh ta hoài nghi Thư Vấn không chân thật, nhưng ngón tay đang vuốt ve trên lưng lại có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô, rõ ràng cô là người thật.
Tay anh ta run rẩy, đỡ cô gái khóc đến mức không kiềm chế được đang nằm trên đùi dậy, hai tay nâng mặt cô, cẩn thận quan sát cô...
Dù đã ba năm trôi qua nhưng cô vẫn không thay đổi nhiều, ngược lại, sắc mặt tái nhợt đã mờ đi, nước da giờ đã hồng hào.
Dường như đã tạm biệt quá khứ bị đau ốm tra tấn, cô của hiện tại, hồi sinh rực rỡ...
Anh ta nhìn cô như vậy, mím môi, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Vãn Vấn...” 'Thư Vấn ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ngấn lệ mang theo ý cười: “Em ở đây.” Cô ở đây, cô vẫn luôn ở đây......
Trên khuôn mặt dịu dàng của Tống Tư Việt cũng hiện lên một nụ cười: may, anh đã nghe lời em.”
Thư Vấn nghe không hiểu: "Lời gì?”
Tống Tư Việt giật mình, xem ra... cô đã quên những gì mình nói với anh ta rồi, nhưng không sao, anh ta nhớ là được rồi.
Anh ta vươn hai tay ra, cố hết sức ôm chặt cô gái nhỏ nhắn vào lòng mình.
Anh ta kề bên tai Thư Vãn, nói với cô: "Vãn Vãn, lần này, anh không quên em...
Anh ta mỗi ngày nhớ cô vô số lần, dung mạo của cô đã khắc sâu vào trong tâm trí.
Cho dù có lúc ký ức mơ hồ, anh ta cũng không dám quên cô. Vì cô là Văn Vãn, để kiếp sau anh ta không bao giờ quên cô... 'Thư Vấn vừa mới ngừng rơi lại tiếp tục rơi xuống: "Tống Tư Việt, em xin lỗi..."
Người yêu cô như vậy nhưng cô trước khi chết lại muốn gặp người đàn ông khác, anh khi đó, đã đau đớn đến nhường nào?
Tống Tư Việt ôm cô, nói đi nói lại với cô: "Vãn Vãn, em không có lỗi với anh..." Thư Vấn khóc đến mức nói không ra lời, anh ta võ nhẹ lưng an ủi cô. Bọn họ ôm nhau, giống như trước đây, từ nương tựa lẫn nhau đến hiểu nhau.
Sự thay đổi duy nhất là anh ta đã quên năm năm đó, cũng như không có cô trong ba năm kia.
Nữ sinh đứng trên bậc thang, nhìn thấy cảnh này, trên môi nở một nụ cười vui mừng.
Tống tiên sinh ba năm không mở miệng nói chuyện, chị gái xinh đẹp kia vừa đến cuối cùng anh ta cũng đã mở miệng.
Thì ra Tống tiên sinh không phải không biết nói, mà là không nhìn thấy người có thể khiến anh ta thổ lộ tiếng lòng....
Bọn họ ôm nhau không biết bao lâu, cho đến khi anh ta sợ cô mệt mỏi, mới nhẹ nhàng đẩy cô ra.
Ngón tay thon dài vuốt đi những giọt nước mắt đã khô trên mặt cô, nhẹ nhàng hỏi: “Vấn Vãn, em có thể nói cho anh biết đã xảy chuyện gì không?”
Anh ta tận mắt chứng kiến cô bị đẩy vào lò thiêu, nhưng giờ cô vẫn còn nguyên vẹn, không hề có một chút tổn hại gì. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
'Thư Vấn hơi nhếch khóe miệng, cười nói với Tống Tư Việt: "Tư Việt, em đã tìm được người nhà em rồi.”
'Tống Tư Việt nghe thấy cô đã tìm được người nhà, trên mặt hiện lên nụ cười: "Là người nhà em, đã cứu em sao?”
Thư Vấn nhẹ gật đầu, trong mắt lại dần dần hiện lên vẻ đau thương: "Chị của em, chị ấy vì cứu em, đã cho em trái tim..."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!