Chương 395:
Nhìn dáng vẻ vì muốn trốn tránh của cô mà quyết định ăn cháo, khóe môi Mục Cảnh Thiên nhéch lên một nụ cười chắc chắn, ánh mắt đen tựa bảo thạch đã bát giác ân chứa không biết bao nhiêu tình cảm bao dung Tin đó.
Lúc này Hạ Tử Hy cũng bắt đầu ăn, Mục Cảnh Thiên cũng không tiệp tục nói thêm gì khác, xoay người hướng về phía ghế sofa, vươn tay mở những món đồ Huồng Thiên Hựu mang đến, kinh ngạc nhướng mày; thì ra là món Âu; sau đó hắn cũng liền ngồi xuống bắt đầu phần ăn của mình.
Hạ Tử Hy ngồi trên giường, nhìn thức ăn trên bàn, khi cô chuẩn bị ăn thì lại nhìn thấy món Tây trên bàn Mục Cảnh Thiên, không nhịn được kinh ngạc thốt lên, Huồng Thiên Hựu vậy mà lại gửi món Âu đên bệnh viện.
May mãn Mục Cảnh Thiên như đại gia ở đây, nêu không bọn họ nhất định đã bị người khác đuổi ra khỏi phòng bệnh.
Mục Cảnh Thiên ngồi bên ghế sofa, ăn uống một cách tao nhã, dù cho ở đậy không phải là nhà hàng nhưng hãn vẫn luôn giữ vững phong thái hình tượng cùng sự tao nhã của bản thân. Có điều, Hạ Tử “Hy lại đặc biệt tán thưởng những món ăn trước mặt Mục Cảnh Thiên.
“Mục Cảnh Thiên, anh thì ăn món Âu còn đề người bệnh ăn cháo hay sao?” Hạ Tử Hy nhìn anh ta cảm thán!
Nghe câu nói này của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên đại khái cũng đã hiệu được ý của cô muốn gì.
Hắn một bên cắt thịt bò, một bên ngước mắt nhìn cô: “Không, nên sao?
Người có bệnh ăn cháo là tốt nhát!”
Mục Cảnh Thiên vô cùng từ tốn nói, vừa ăn vừa nhìn dáng vẻ cực kỳ hâm mộ của Hạ Tử Hy, không thể không đắc ý trong lòng, nh là muôn cô hâm mội Có bệnh? Khi nghe thấy hai chữ này, khóe môi Hạ Tử Hy nhịn không được co giật.
“Tôi ở đây đính chính một chút, chỉ là gãy xương nhẹ mà thôi, không phải là có bệnh!” Hạ:Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên chỉnh lại từng chữ.
Mục Cảnh Thiên không cùng cô tranh cãi, sau đó vô cùng bình tĩnh lên tiếng: “Trên cơ bản thì không có gì khác biệt cải”
HÀ bÚ Hy “Có điều cô muốn nói gì thì cứ trực tiếp nói ral” Mục Cảnh Thiên nói.
“Nếu như tôi nhớ không sai thì những món đồ này là tặng cho tôi!” Hạ Tử Hy nhìn anh ta nói.
Mục Cảnh Thiên ngôi một bên, vừa ăn sau đó suy nghĩ một lát liên gật đầu: “Đúng vậy, sau khi xác định cô hiện tại không thê ăn, vì không muôn lãng phí nên tôi chỉ đành giúp cô xử lý thôi!” Mục Cảnh Thiên nói.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!