Hai giờ sáng, một đội cảnh sát hình sự tới nhà họ Diệp, sau khi xuất trình lệnh bắt và lệnh khám xét, họ trực tiếp còng tay Diệp Vĩnh Thắng đang nửa say nửa tỉnh.
Người dẫn đoàn là đội phó xinh đẹp của đội cảnh sát hình sự, Sở Mộc Hàm: “Diệp Vĩnh Thắng, căn cứ vào kết quả điều tra, theo phán đoán sơ bộ ông có liên quan đến vụ án nổ súng giết người tối qua, xin hãy hợp tác!”
Diệp Vĩnh Thắng ngơ ngác, bị hai cảnh sát đè xuống đất ngửa đầu lên hỏi: “Các người có nhầm không? Cái gì mà nổ súng?”
Sở Mộc Hàm nói với các đội viên: “Lục soát”, sau đó cô nghiêm túc nói với Diệp Vĩnh Thắng: “Chủ tịch Diệp, ông là người thông minh, nếu như tôi lấy được lệnh thì ông nên hiểu chúng tôi đã có đầy đủ bằng chứng, thành thật nói cho tôi biết, Liễu Tư Tư có phải do ông giết không?”
“Tư Tư? Bà ấy chết rồi?” Diệp Vĩnh Thắng trừng mắt, vẻ mặt ông ta vô cùng ngạc nhiên, giống như không dám tin vào tai mình.
Sở Mộc Hàm hừ lạnh nói: “Tối qua lúc mười tới mười một giờ ông đang ở đâu?”
“Tôi...” Diệp Vĩnh Thắng im lặng, ông ta không thể nói chuyện mình tới Hồng Lâu, nếu không cảnh sát nhất định sẽ đi điều tra, tới khi đó dựa theo quy tắc của Hồng Lâu, thẻ thành viên bị hủy là chuyện nhỏ, chỉ sợ những ông chủ có bối cảnh thâm sâu đứng sau Hồng Lâu sẽ diệt trừ ông ta.
“Tôi hỏi ông đó! Câm rồi à !” Sở Mộc Hàm tức giận: “Diệp Vĩnh Thắng, tôi đang cho ông cơ hội thành thật, tốt nhất ông nên biết điều!”
Đầu óc Diệp Vĩnh Thắng không ngừng hoạt động, vì sao Liễu Tư Tư lại chết? Tội lỗi còn đổ lên đầu ông ta?
Sở Trị Khanh! Nhất định là lão cáo già này!
“Cảnh quản, tối qua chắc hẳn mấy người cũng nghe thấy tin tức rồi chứ? Vợ của tôi Liễu Tư Tư thân thiết với người tình cũ của bà ấy, haha... Thật ra, chúng tôi đã sớm bằng mặt không bằng lòng, bà ấy thích làm gì thì làm, dù sao ban đầu cũng là bí mật kết hôn, người mất mặt chẳng phải tôi! Còn vì sao bà ấy lại chết...”
Nói tới đây, ánh mắt Diệp Vĩnh Thắng trở nên chế giễu, ông ta biết vị cảnh sát này là con gái lớn của nhà họ Sở nên đã nói: “Chuyện này cô nên hỏi ba của cô.”
Sở Mộc Hâm đáp: “Không cần, là Sở Trị Khanh đã báo án! Tôi cũng đã điều tra, ông ấy có bằng chứng ngoại phạm.”
Diệp Vĩnh Thắng nhíu mày, mặc dù không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng ông ta lờ mờ đánh hơi được mùi âm mưu.
Lúc này, một thành viên của đội cảnh sát bước từ phòng sách ra, tay cầm theo một khẩu súng: “Đội trưởng, chúng tôi tìm được một khẩu súng! Cỡ nòng chín ly trùng khớp với vỏ đạn tìm thấy ở hiện trường án mạng, nghỉ ngờ đây là hung khí gây án!”
Diệp Vĩnh Thắng chết lặng! Tập đoàn Diệp thị đang kinh doanh ngầm không ít các hoạt động trái pháp luật, vậy nên ông ta không bao giờ giữ súng hay hàng cấm ở trong nhà vì sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn bị kiểm tra, nhưng mà...ở đâu ra khẩu súng kia?
Đột nhiên ông ta phát hiện khẩu súng kia có hơi quen mắt...Mặc dù không biết nhiều về súng, cũng không nhận ra khẩu Beretta Cx4 Storm sản xuất tại Ý, nhưng không quên được vẻ đẹp của khẩu súng này, khác rất nhiều với những khẩu súng bình thường, vậy nên ông ta nhớ rõ, súng này...chính là khẩu súng mà Sở Trị Khanh đã nhét vào tay ông ta lúc ở Hồng Lâu!
Sao lại xuất hiện trong nhà mình?!
Sau khi trải qua sự khiếp sợ, Diệp Vĩnh Thắng tỉnh dậy từ trong mộng - Mình đã bị Sở Trị Khanh tính kết
Sở Mộc Hàm phất tay: “Đưa đi!”
Sau khi tới đồn cảnh sát, nữ cảnh sát xinh đẹp đã chọn ra người đáng tin cậy nhất trong đội và ra lệnh cho anh ta gửi súng đến bộ phận kỹ thuật. Cô còn đặc. biệt dặn dò anh ta phải để mắt đến khẩu súng cho tới khi lấy được báo cáo kiểm định, bản thân cô thì đích thân thẩm vấn Diệp Vĩnh Thắng.
Sở dĩ cô làm như vậy vì mạng lưới quan hệ của Diệp Vĩnh Thắng quá rộng, cô không muốn xảy ra chuyện vật chứng bị đổi, cuối cùng không định tội được.
Chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra.
Trong phòng thẩm vấn, Sở Mộc Hàm không nhiều lời mà đưa ra tất cả bằng chứng hiện có và lời khai của nhân chứng cung cấp.
“Đây là bản tường trình của Sở Trị Khanh, 12h05 phút ông ấy tới biệt thự nơi đã hẹn riêng với vợ của ông, phát hiện vợ ông đã bị bắn chết nên đã báo cảnh sát...Bác sĩ pháp y ban đầu xác định thời gian tử vong của vợ bạn có lẽ là từ 10 đến 11 giờ... Chúng tôi đã tìm thấy một số camera giám sát gần hiện trường vụ án, sau khi kiểm tra thì phát hiện xe của ông xuất hiện gần đó vào lúc 10h20.”
“Đây là lời khai của tài xế nhà ông, anh ta đã bị bắt ở đồn cảnh sát nửa giờ trước. Theo lời kể của anh ta, ông đã yêu cầu anh ta đón lúc chín giờ tối qua, sau đó đi tới hiện trường vụ án, đến nơi ông tức giận cầm súng xuống xe, mười phút sau mới trở lại...”
“Diệp Vĩnh Thắng, ông thành thật khai báo, rất nhanh thôi sẽ có kết quả giám định súng, đừng có ảo tưởng nữa!”
Nghe xong lời này, Diệp Vĩnh Thắng không khỏi cười khổ.
Thật ra không cần đợi kết quả giám định ông ta cũng biết, viên đạn bắn chết Liễu Tư Tư chắc chắn được bắn ra từ khẩu súng kia, hơn nữa trên súng còn có dấu vân tay của ông ta.
Lúc Sở Trị Khanh rút súng ở Hồng Lâu, ông ta đã cảm thấy quái lạ, vốn tưởng là đối phương thật sự tức giận nhưng không ngờ... Tất cả đều là âm mưu của lão hồ ly kial
Ngạc nhiên hơn là, tài xế lại phản bội ông ta!
Uổng phí mình tiêu tiền nhờ mối quan hệ, còn chuẩn bị đấu một trận ngang sức ngang tài với đối thủ, haha...
Kết quả thì sao? Người ta chỉ đang dụ ông vào bãy, chỉ dùng tài xế và một người phụ nữ đã có thể chụp cho ông ta tội danh nổ súng giết người!
Hơn nữa, vợ ngoại tình, động cơ giết người không còn gì đầy đủ hơn. Nhìn từ một góc độ nào đó, Sở Trị Khanh quả thật là biết đánh lén...
Điều khiến Diệp Vĩnh Thắng căm tức nhất là, thời gian xảy ra án mạng tối hôm qua ông ta vẫn đang ở Hồng Lâu, đây là nơi không được phép đề cập tới với cảnh sát! Thế nên ông ta không thể cung cấp bất kỳ bằng chứng ngoại phạm nào cả.
Nói trắng ra, cho dù ông ta thú nhận với cảnh sát rằng mình ở Hồng Lâu, nhưng thứ nhất Hồng Lâu không có camera giám sát, thứ hai, ai sẽ làm chứng cho ông ta? Hai vị sếp Tào - Đàm kia sao? Có khả năng không? Chỉ cần kéo hai người kia ra cho dù ông ta có ở trong đội cảnh sát thì cũng có cả trăm con đường chết.
Đây là một sự bế tắc không thể phá vỡ... Thật ra Sở Mộc Hàm cũng cảm thấy vụ án này có hơi kỳ quái = Phá án quá
thuận lợi, giống như có ai đó mang chứng cứ bày chỉnh tề trước mặt, chỉ đợi bọn họ tới xem.
Diệp Vĩnh Thắng là ai, cảnh sát bọn họ đương nhiên biết rõ, ngày thường làm rất nhiều chuyện vi pháp nhưng không có bằng chứng để bắt ông ta.
Vụ án này đầy sơ hở, nhìn thế nào cũng thấy không phải do ông ta làm.
Cô lại hỏi: “Rốt cuộc trong khoảng thời gian 10 tới 11 giờ đêm qua ông ở đâu?”
Vẻ mặt Diệp Vĩnh Thắng u ám, ông ta nhắm mắt không trả lời, chỉ nói muốn gặp luật sư của mình.
Trường hợp này chắc chắn phải vào tù, chưa tính tới những tội danh khác, chỉ riêng dùng súng cũng khiến ông ta ăn đủ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!