Nhạc Tiếu Nhi nhíu mày, “Quý Tử Uyên biết thân phận của tôi, nhưng chúng tôi sẽ không trở lại với nhau.”
Chu Minh Lễ đôi mắt đen lại đột nhiên sáng lên, “Em nghiêm túc?”
“Tôi cần một trái tim vĩ đại tới mức nào mới có thể bao dung anh ta.” Nhạc Tiếu Nhi hùng hồn hỏi.
Chu Minh Lễ sờ sờ cái mũi thẳng của anh, “Vậy em trước kia không phải rất yêu thích anh ta sao?”
“Chuyện đó đã lâu rồi. Sau này, sau khi chia tay với tôi, anh ta cũng dành thời gian cho những người phụ nữ khác. Tôi không phải là một cái thùng rác chuyên thu mua phế phẩm.”
Khái niệm này khiến Chu Minh Lễ bật cười, “Quý Tử Uyên cũng không hẳn là người mà ai cũng không muốn. Rất nhiều phụ nữ muốn gả cho anh ta, nhưng anh ta chỉ chơi đùa với phụ nữ.”
Ngoài cách cư xử của Quý Tử Uyên, trên thực tế, Quý Tử Uyên rất hấp dẫn về mọi mặt, trước hết là địa vị nổi bật, thứ hai là ông trời đã ban tặng cho anh một vẻ đẹp không chê vào đâu được, vóc dáng chuẩn như người mẫu, thậm chí còn y thuật được cho là hàng đầu Nguyệt Hàn.
Đối mặt với một đối thủ như vậy.
Chu Minh Lễ lớn lên ở địa phương nhỏ, từng bước đi lên, thật ra có chút tự ti.
Nhạc Tiếu Nhi không đồng ý, “Anh nói đúng, nhưng tại sao sau khi Quý Tử Uyên biết thân phận thật của tôi, tôi phải trở thành Kẻ hủy diệt tình cảm của anh ấy?”
Chu Minh Lễ sửng sốt một chút, sau đó trong lòng không nghĩ nhiều vô thức nói: “Em thật tốt, người đàn ông nào ở cùng em đều muốn nâng niu…”
“Khi anh chưa có được người phụ nữ đó, anh nghĩ rằng mọi thứ đều đẹp.”
Nhạc Tiếu Nhi ngắt lời anh, vặn mở chai nước khoáng trong tay nhấp một ngụm, “Nhưng tôi hiểu rồi, đạt được và ở cùng nhau, có lẽ là cảm giác khác nhau.”
“Không có.” Chu Minh Lễ đột nhiên nghiêm túc nói, “Nếu tôi yêu cô ấy, tôi sẽ cưới cô ấy, tôi sẽ yêu thương cô ấy, đối tốt với cô ấy, sẽ luôn chung thuỷ với cô ấy.”
Nhạc Tiếu Nhi giật mình.
Im lặng một lúc, cô mới chậm rãi vặn nắp chai lại rồi mới nhìn anh, “Minh Lễ, thật ra sau khi Nhạc Hạ Thu chết, tôi có đi khám bác sĩ tâm lý, bác sĩ nói tôi bị chướng ngại tâm lý, tạm hiểu là tôi sẽ không yêu người khác, sẽ thờ ơ với cảm xúc của mình, tôi đã hiểu suy nghĩ của anh, nhưng tôi chỉ là một tảng băng, và tôi không thể đáp lại anh cái gì cả.”
Chu Minh Lễ sửng sốt, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, ngây người, “Tôi … tại sao chưa từng nghe em nói qua.”
“Đó là lý do tại sao tôi chỉ coi anh như một người bạn.” Nhạc Tiếu Nhi nói, “Tôi không thể cho anh tình cảm mà anh muốn. Nếu như tôi không có vấn đề gì thấy anh đối xử tốt với tôi như vậy, tôi nhất định sẵn sàng bước ra một bước, nhưng trái tim tôi như một vũng nước đọng. ”
“Vậy thì… bệnh này có thể chữa khỏi.” Chu Minh Lễ nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!