“Chắc chản là người của đồn cảnh sát đến thông báo kết quả đấy!”
Lưu Lan vội đi mở cửa.
Quả nhiên có hai cảnh sát đứng ở cửa: “Bà Lưu, đã điều tra ra người trộm tiền của bà rồi!”
Lưu Lan nghe vậy thì hưng phấn nói: “Có phải Tô Thanh Phong không? Mau đưa hắn đi tuyên án đi!”
Cảnh sát hơi cạn lời.
Nếu là Tô Thanh Phong thì bây giờ đã uống trà ở đồn cảnh sát của họ rồi.
Hai người läc đầu bảo: “Người trộm tiền của bà là người khác!”
Những lời này khiến Lưu Lan ngớ người.
Sao có thể như vậy? Không phải là Tô Thanh Phong ư? Vậy thì lý luận của bà ấy không được thành lập!
Đến cả Lý Lăng Phong cũng sững sờ.
Tô Thanh Phong không trộm tiền! Vậy những điều mình làm chẳng phải đều là vô ích sao?
Còn Hứa Uyển Đình thì lại thở phào nhẹ nhõm. Tô Thanh Phong không làm cô thất vọng!
Nhưng sau đó cô lại lo lắng, nếu không phải Tô Thanh Phong, vậy không phải là Hứa Đào đấy chứ?
“Không thể nào! Không phải Tô Thanh Phong trộm thì còn có thể là ai? Có phải các cậu nhầm lẫn gì không?”
Lưu Lan vẫn không thể tin được.
Vẻ mặt hai cảnh sát hơi phức tạp, họ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn bảo: “Là con trai Hứa Đào của bà làm, bây giờ cậu ấy đã bị chúng tôi tạm giam”.
Những lời này vừa thốt ra, mọi người đều biến sắc.
“Sao có thể là Hứa Đào được? Con trai tôi không thể nào. làm chuyện này!”
Trước mắt Lưu Lan tối đen, suýt thì ngất đi.
Một tiếng sau. Cả nhà họ Hứa và Lý Lăng Phong đều đến đồn cảnh sát.
Lưu Lan cuối cùng cũng được thấy Hứa Đào ở phòng tạm giam của đồn cảnh sát.
Lúc này Hứa Đào bơ phờ, ánh mắt đờ đẫn, trông rất thảm hại.
Băng chứng của đồn cảnh sát vốn rất đầy đủ, toàn bộ quá trình thẩm vấn lẽ ra nên diễn ra rất suôn sẻ, nhưng Hứa Đào. luôn nói mình không trộm mà chỉ lấy, khiến cảnh sát cứ phải dây dưa với cậu ta mãi.
Cuối cùng sau năm tiếng, cảnh sát không ngừng gây áp lực, Hứa Đào mới chịu thừa nhận mình trộm tiền chứ không phải lấy, ký tên và lăn dấu vân tay trên kết quả thẩm vấn.
Điều này cũng khiến Hứa Đào suy sụp tinh thần.
“Tiểu Đào, con thế nào rồi?”
Nhìn thấy dáng vẻ này của Hứa Đào, Lưu Lan rất đau lòng.
Trước đó dù người của đồn cảnh sát đã nói Hứa Đào là người trộm tiền, bà ấy cũng vẫn không tin.
Nhưng khi cảnh sát đưa ra bằng chứng đầy đủ về việc Hứa Đào trộm tiền và tờ kết quả thẩm vấn có chữ ký của cậu ta, bà ấy mới không thể không tin.
Bây giờ trong lòng bà ấy cảm thấy vô cùng hối hận.
Chính bà ấy đã tự tay đưa con trai cưng của mình vào tù!
Hứa Đào ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lưu Lan, vẻ mặt cậu ta lập tức trở nên hung dữ.
“Không phải con chỉ lấy của mẹ hai trăm nghìn tệ thôi sao? Thế mà mẹ còn phải báo cảnh sát bät con!”
“Mẹ biết con mất mặt thế nào trước mặt nhóm bạn không? Sau này họ sẽ nghĩ về con thế nào?”
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!