"Nếu không có bản lĩnh đối đầu với luyện thể Đại Tông Sư, lúc đó cần gì phải mạnh miệng chứ? Nếu cậu ta im lặng cho qua, nhà họ Trần dù sao cũng là võ đạo thế gia, chắc chắn sẽ giữ thể diện, sẽ không ra tay với cậu ta một cách trắng trợn như bây giờ."
"Người trẻ tuổi đương nhiên không nhịn được chứ sao, tự chôn vùi chính mình.”
Có người cảm thán nói.
Trong mắt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ thương hại.
Thiên tài không trưởng thành được thì sao có thể gọi là thiên tài.
"Tôi chỉ muốn xem thử, cái gọi là luyện thể Đại Tông Sư mạnh đến mức nào, bây giờ xem ra cũng chỉ có vậy."
Khóe miệng Lý Quân nhếch lên, không chút kiêng nể chế giễu Trần Nhượng.
Anh chưa có cơ hội đoi đau với luyen the Đại Tong Sư, vì vậy mới định quan sát thêm một chút.
Chứ trước mặt anh, một Đại Tông Sư nho nhỏ cũng chẳng khác gì con kiến hôi.
Khoảnh khắc tiếp theo, Lý Quân không né tránh nữa, mà trực tiếp giơ nắm đấm lên, tung một quyền.
Thế quyền bá đạo lập tức bùng nổ.
“Bùm!"
Không khí trước mặt dường như đều bị cú đấm đó đánh ra một lỗ hổng, trong hư không nổi lên vô số cuồng phong, thậm chí có thể nhìn thấy từng vệt trắng đang không ngừng xoay tròn.
Trần Nhượng đương nhiên không cho rằng lão sẽ thua Lý Quân trong cận chiến, cũng tung một quyền để đấu lại quyền của anh.
Nắm đấm mang theo tiếng nổ ầm ầm, nghênh đón nắm đấm của Lý Quân.
“Trời ơi, tôi vừa nhìn thấy gì vậy?"
"Lý Quân muốn đối đầu trực diện với Trần Nhượng sao? luyện thể Đại Tông Sư có thân thể cứng rắn chẳng khác gì kim cương !! Lý Quân xong đời rồi !! "
"Người của nha họ Đuờng đen gio vẫn chua lên tiếng, chẳng lẽ bị dọa sợ rồi
à?"
Thấy Lý Quân chủ động ra tay, rất nhiều người đều kinh ngạc hô lên.
“Âm!"
Trên võ đài, hai nắm đấm đã va chạm, phát ra tiếng nổ chói tai.
Vẻ đắc ý trong mắt Trần Nhượng lập tức biến thành kinh hãi.
Lão cảm thấy như vừa đấm vào núi sắt, một lực lượng khủng khiếp ập đến, khiến lão không nhịn được hít sâu một hơi.
"Sao có thể? Dù mình là luyện thể Đại Tông Sư, cũng không thể tung ra một quyền mạnh được như vậy .... "
Khoảnh khắc tiếp theo, một cơn đau đủ khiến người ta ngất xỉu truyền từ nắm đấm đến khuỷu tay, rồi đến vai, sau đó lan ra khắp nửa người lão.
Thậm chí, lão còn cảm thấy vô số vết nứt lan ra từ xương cánh tay, vô số sợi cơ bắp bắt đầu rách toạc.
"Sao có thể chứ?"
Khoảnh khắc tiếp theo, cả người Trần Nhượng bị hất văng ra ngoài, ngã xuống dưới võ đài.
Giây phút này, xung quanh rơi vào một mảng yên tĩnh chết chóc.
Trong mắt tất cả mọi người đều tràn đầy vẻ khó tin.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!