Những quan khách khác cũng lộ ra vẻ háo hức, chờ xem một màn kịch hay.
Trước đó Diệp Tuân vô duyên vô cớ làm cho cậu Lăng Phong mất mặt, điều này khiến bọn họ cảm thấy khá tò mò về Diệp Tuân, bọn họ rất muốn xem thử lần này chủ tịch Lý tới thì Diệp Tuân sẽ đối phó với ông ta như thế nào?
Đối mặt với đám đông hóng chuyện, Diệp Tuân vẫn tỏ vẻ thờ ơ lạnh nhạt, giống như đang xem xiếc khỉ.
Quan Đình lặng lẽ liếc nhìn Diệp Tuân, đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng.
Suy bụng ta ra bụng người, nếu như đặt cô ta ở vị trí của Diệp Tuân thì cô ta chắc chắn sẽ không thể chịu được áp lực lớn như vậy. Khi Triệu Tử Vân nói những lời dè bỉu, cô ta đã buồn đến mức muốn khóc. Cho dù Diệp Tuân là một người đàn ông mạnh mẽ, nhưng một mình anh phải đối mặt với một đám người vẫn rất khó khăn.
Quan Đình không muốn để anh quá cô đơn nên bỗng nhiên chủ động nắm lấy tay anh, dịu dàng nói: “Tôi tin anh”.
“Cảm ơn”, trái tim Diệp Tuân cảm thấy ấm áp, anh cũng nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn non nớt của cô ta.
Mặc dù anh không hề quan tâm đến việc bị nhiều người buộc tội hay chế giễu nhưng anh thực sự cảm thấy ấm lòng khi có một người đẹp bên cạnh mình, sẵn sàng đứng lên và gánh vác gánh nặng cùng nhau.
Vừa gọi điện thoại, Phạm Lôi vừa đi về phía cửa sảnh, nơi này ít người, tương đối yên tĩnh, nói chuyện điện thoại sẽ tiện hơn.
Đi được vài bước, Phạm Lôi chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên ngoài cửa. Cô ta nhìn về phía cửa thì đúng lúc nhìn thấy Lý Lương Vỹ và con trai Lý Kiếm đang vội vã đi tới.
Lý Lương Vỹ đã bận rộn trong một thời gian dài để chuẩn bị lại món quà mới cho Đường Khánh Minh cho nên đến hơi muộn một chút, lúc này đang rất vội vàng.
"Chủ tịch Lý đến rồi!"
Đám đông hóng chuyện đều rất phấn khích.
"Xin chào chủ tịch Lý", Phạm Lôi cúp điện thoại, mỉm cười vẫy tay với Lý Lương Vỹ.
"Tiểu Phạm đó à", Lý Lương Vỹ đi vào cửa sảnh thì dừng lại, mỉm cười hỏi: "Lúc nãy cô đã gọi cho tôi sao?"
“Đúng vậy”, Phạm Lôi mỉm cười nói.
"Có chuyện gì vậy?", Lý Lương Vỹ hỏi.
"Ông Lý, cuối cùng ông cũng tới rồi, chúng tôi bắt được một kẻ trộm!", Triệu Tử Vân và Trần Trác Lan bước nhanh tới, háo hức nói.
Lý Lương Vỹ sửng sốt, kẻ trộm? Trong một buổi tiệc rượu long trọng như vậy lại có kẻ trộm sao? Hơn nữa việc bắt trộm thì có liên quan gì đến ông ta? Chuyện này đáng ra phải nói với chủ nhà là Đường Khánh Minh mới đúng chứ?
Trần Trác Lan rất kích động, vội vàng hỏi: "Ông Lý, trái tim phỉ thúy, bảo vật của cửa hàng ông có phải đã bị thất lạc rồi không?"
"Không hề", Lý Lương Vỹ có chút bối rối.
Triệu Tử Vân vội vàng nói xen vào, ra vẻ tranh công: "Có vẻ như chủ tịch Lý vẫn chưa biết về vụ trộm trái tim phỉ thúy rồi. Chủ tịch Lý, có người đã lấy trộm bảo vật từ cửa hàng của ông và dám đeo nó trên cổ rồi đi khoe khoang khắp nơi. Ông xem, kẻ trộm ở đằng kia kìa!"
Nói xong, Triệu Tử Vân liền chỉ về hướng của Diệp Tuân và Quan Đình.
"Đúng vậy, ông mau đến dạy cho kẻ đó một bài học đi!", Trần Trác Lan vội vàng đổ dầu vào lửa.
Nghe chuyện ba người phụ nữ này thuật lại, sắc mặt Lý Lương Vỹ hơi thay đổi. Lý Kiếm nãy giờ luôn đứng ở bên cạnh ông ta không nói lời nào cũng quay sang nhìn bố mình với nét mặt kỳ lạ.
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!