Chiếc xe dừng ở sân Golf Thiên Sơn, không hổ là chỗ của người nhiều tiền, chỉ riêng số lượng những chiếc xe sang đỗ trong bãi đã đủ để mở một cuộc triển lãm xe rồi.
Các nhân vật của công ty dược phẩm nổi tiếng hàng đầu như công ty dược phẩm Thiên Sơn, Hoằng Hưng và Thiên Kỷ đều tập trung ở sân Golf Thiên Sơn, họ đều ăn mặc rất giản dị, hầu hết đều mặc sơ mi POLO cùng với áo khoác ngoài.
Khi bước vào trong sân bóng và bắt gặp mấy người này, bộ vest của Long Thiên có phần chơi trội, có vài người hừ mũi khinh thường, dường như mặc định anh giống mấy kẻ quê mùa chưa từng tới sân golf bao giờ, còn bộ đồ công sở của Vương Lệ Trân và Mộc Tiểu Nhã không khiến người ta cảm thấy kì cục, là vì nhiều người đến đây cũng thường có thư ký ăn mặc kiểu vậy đi cùng.
Bọn họ nhìn thấy Vương Lệ Trân thì cũng không chủ động tới chào hỏi, có thể nói là do cuộc họp này khá đột ngột, hơn nữa lại là bên Vương Lệ Trân đề xuất, cho nên chỉ chú tâm chơi golf, trong đó một số người tỏ ra lạnh nhạt với ý kiến của cô, có thể không một công ty dược phẩm nào dám thờ ơ với tập đoàn Vương Thị hàng đầu thế giới, nhưng nếu là mười mấy công ty liên kết lại với nhau thì khí thế sẽ khác biệt.
Vương Lệ Trân không hề lo lắng gấp gáp, sau khi bảo Mộc Tiểu Nhã tìm chỗ ngồi xuống, cũng không tiến lên chào hỏi, cô gọi một ly café, một người đàn ông thô kệch như Long Thiên trước giờ không thích mấy chỗ ra vẻ thượng đẳng tao nhã như thế này, vừa đặt mông xuống liền cảm thấy choáng váng, may là có hai người đẹp trước mặt để ngắm, nếu không chắc anh không trụ nổi thêm một giây nào nữa.
Đây chắc là di truyền từ Long Thiên Tượng, ông ấy có khi còn là ông tổ thô kệch cơ, có lần ông ấy mặc quần đùi đi biển cộng với áo may ô mà đòi chạy vào sân golf trải nghiệm cách sống của người có tiền, kết quả là bị bảo vệ ngăn lại một cách thê thảm, Long Thiên Tượng chân đi dép lê, đứng ở cổng tranh cãi với bảo vệ cả nửa ngày trời, dù ông ấy đã nói rất tử tế rồi nhưng đối phương vẫn không chịu cho qua, còn mắng vài câu, sau cùng chửi ông ấy là đồ ngu.
Long Thiên Tượng nheo mắt một cái, liền kêu người lái xe tông thẳng vào cổng, sau đó lấy ra 100 triệu tiền mặt, mua đứt cái sân golf đó luôn, người phụ trách sân golf thấy vậy thì sợ vãi tè ra quần, tên bảo vệ cả đời chưa được thấy nhiều tiền mặt như vậy, muốn điên luôn.
Đại diện của mười mấy công ty dược phẩm thong thả đi tới, trông khí thế của tên đi trước tiên như kiểu đang dẫn đầu các đồng chí cách mạng không bằng. Ông ta tên là Đông Cường, 55 tuổi, là một trong những lãnh đạo cấp cao của công ty dược phẩm Hoằng Hưng, cũng là một người có máu mặt trong ngành, lần này đều do một tay ông ta liên kết các công ty lại để tạo phản.
Vương Lệ Trân vẫn chỉ ngồi yên uống café, không hề bị khí thế của đối phương áp đảo, có thể một phần do vị trí, Đông Cường cùng với đám người đứng trước mặt cô, hai bên kẻ tám lạng người nửa cân.
Long Thiên thầm tán thưởng trong lòng, Vương Lệ Trân lúc này thật khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.
“Lệ Trân đến rồi à, không đánh vài đường ư?”, đây không phải lần đầu tiên Đông Cường nói chuyện với Vương Lệ Trân, ông ta biết rõ cô rất kiêu ngạo, trong lòng suy tính gì không biết được, nhưng ngoài mặt thì vẫn tươi cười.
Vương Lệ Trân đứng dậy: “Chú Cường, chú làm thế này hình như không đúng cho lắm?”
Đông Cường đã chuẩn bị sẵn với sự tra hỏi của Vương Lệ Trân, tính nhẫn nhịn được rèn luyện qua bao năm trên thương trường cuối cùng cũng có chỗ để thể hiện, ông ta vẫn trưng vẻ mặt vô tội, cười nói: “Chỗ nào không đúng chứ, chúng ta làm ăn có chữ tín, hơn nữa cũng đâu phải riêng công ty chú không vừa ý với giá thành bên cháu, Lệ Trân à, cháu nghĩ oan cho chú rồi”.
Vương Lệ Trân nhìn quanh một lượt, ai nấy đều mang vẻ mặt thấy người khác gặp nạn mà vui mừng, bọn họ đang chờ xem cô sẽ ứng biến ra sao. Đây đều là những tên cáo già lăn lội trên thương trường nhiều năm, bình thường Vương Lệ Trân kiêu ngạo như nào bọn họ vẫn cố nhịn, nhưng thân là đàn ông, bọn họ nhẫn nhịn không có nghĩa là cam chịu việc mình kém cỏi hơn một người phụ nữ, một khi cô rơi vào thế khó, bọn họ sẽ không ngại mà ném đá xuống giếng, hơn nữa độ ác độc không thua kém bất kỳ ai.
“Tần Tung Hoành đâu rồi? Dám đâm sau lưng mà không dám đứng ra trước mặt ư?”, Vương Lệ Trân vừa cất lời đã đâm thẳng vào người khác, khiến cho mọi người vô cùng kinh ngạc.
Cả mặt Đông Cường sượng trân, mặc dù đây là chuyện mà ai cũng hiểu rõ, nhưng Vương Lệ Trân đừng nói huỵch toẹt ra thế chứ, ông ta cười nói: “Lệ Trân à, hôm nay cháu đến chắc để gặp bọn chú nhỉ, nếu muốn tìm cậu chủ Tần thì cháu nên đến công ty dược phẩm Tần Thị mới phải”.
Đông Cường cũng không hề yếu thế mà phản kích lại Vương Lệ Trân một cách gay gắt.
“Cháu sẽ tìm, nhưng không phải bây giờ, nếu như hắn ta ở đây thì càng tốt, đỡ mất công”, Vương Lệ Trân nói với Đông Cường: “Chú Cường, nói điều kiện của mấy người đi”.
Đông Cường đáp: “Đơn giản lắm, giảm 20% giá thành, nếu cháu đồng ý thì chúng ta sẽ tiếp tục hợp tác”.
“Vương Lệ Trân, cô cứ coi như đây là thông điệp cuối cùng cũng được, nếu như cô không chấp nhận, chúng ta không cần bàn bạc gì thêm nữa, cũng mong cô đừng quấy rầy mọi người chơi golf”.
“Vương Lệ Trân, nói một câu khó nghe, cô kiếm của bọn tôi bao nhiêu tiền như thế, sao nhất định cắn chặt không buông chỗ lợi nhuận ít ỏi này? Bọn tôi ở đây là do nể mặt anh Cường, tốt nhất là đừng lãng phí thì giờ”.
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!