Lọc Truyện

Cậu Chủ, Xin Đừng Yêu Tôi!

Phương Linh kêu Yến Trang rửa hoa quả cất vào tủ lạnh. Sau đó thì dọn bàn ăn vì cô cũng đã nấy xong bữa tối. Phương Linh hướng lên trên tầng gọi mấy đứa nhỏ xuống ăn cơm. Cả nhà cô lúc nào cũng như vậy cuối ngày ngồi với nhau bữa tối rất vui vẻ, ấm áp và hạnh phúc.

Những đứa con không có bố mẹ ở bên làm chúng thấy trân quý những giây phút sum vầy với nhau nhiều hơn. Trong bữa ăn Phương Linh kể lại câu chuyện hôm nay đã đến nhà người chủ mới như thế nào. Cô cũng không ngại nói ra mức lương cho mấy em được biết. Bọn nhỏ nghe đến con số tiền cô được nhận hàng tháng thì há miệng ra kinh ngạc bởi vì chị mình đi làm một tháng bằng người khác đi làm cả nửa năm. Riêng có Mạnh Linh thì lại vẫn như vậy lo lắng hỏi chị gái:

“Chị. Chị có cảm thấy nơi đấy ổn không? Chị nhớ em dặn chị những phương pháp phòng bị để bảo vệ bản thân nhé.”

Phương Linh nhìn sang cậu em trai út bằng ánh mắt dịu dàng và cảm động đáp lại lời cậu em: 

“Em yên tâm, chị nhớ rồi. Tất cả mọi thứ cần có chị chuẩn bị tốt nhất rồi. Quan trọng là chị thấy chỗ này làm việc sẽ rất ổn. Nên là mấy đứa cứ yên tâm nhé không phải lo cho chị đâu. Chị lớn rồi mà, chị sẽ biết phải làm.”

 

Cả nhà ngồi ăn uống vui vẻ Thu Linh, Diệu Linh và Mạnh Linh thì kể những câu chuyện trên lớp học. Yến Trang thì nói chuyện buôn bán ở tiệm bánh ngọt. Cả nhà vừa ăn uống vừa cười đùa rất vui vẻ và hạnh phúc.

 

Đúng bảy giờ sáng Phương Linh có mặt tại nơi làm việc. Bà Chi Mai cũng đã có mặt mở cửa sẵn đợi cô.  Khi cô đến bà bàn giao lại nhà cửa cho cô và đi về, cũng lời dặn giống như hôm trước, sau khi dọn dẹp xong cô tự động ra về. Hệ thống bảo vệ sẽ tự động bật sau khi cô ra khỏi nhà.

 

Bà Chi Mai cũng không quên nhắc Phương Linh nhớ những yêu cầu của công việc. Chú ý lịch sinh hoạt của cậu chủ nhỏ để tránh gặp mặt cậu ta. Phương Linh cũng gật đầu xác nhận là đã nhớ tất cả mọi yêu cầu công việc. Cô nói với bà Chi Mai:

“Cô ơi. Cô không phải lo. Cháu đã nhớ rất rõ mọi yêu cầu và công việc của mình.”

 

Bà Mai gật đầu hài lòng rồi tiến về cánh cửa ra về. Sau khi bà Chi Mai về rồi Phương Linh lại bắt đầu công việc như đã dự tính. Mặc dù Phương Linh biết là chắc chắn có hệ thống camera giám sát khắp đâu đây, nhưng bản thân cô thấy mình không làm gì sai cả nên cũng không cần phải khúm núm, rụt rè sợ sệt. Cô thoải mái như đang dọn dẹp nhà cửa của mình vậy.

 

Vẫn là thói quen làm việc của cô, đi găng tay y tế, xịt cồn sát khuẩn khắp quanh người và bắt đầu dọn dẹp. Những phần còn lại của ngày hôm nay cô đã sắp xếp đâu vào đó trong đầu. Kế hoạch của cô là sẽ phải hoàn thành công việc vào ba giờ chiều để trả lại nhà cửa sạch sẽ cho chủ nhân của nó.

Hai hôm nay cô giống như nhân vật chính duy nhất trong một bộ phim ngắn tập và bộ phim này cũng chỉ có duy nhất một khán giả xem, đó chính là cái người được gọi là cậu chủ, người đã trả lương cho cô thật là hậu hĩnh đó.

Mấy hôm nay Mạnh Linh cũng rảnh rỗi nằm ở khách sạn không có gì để làm. Cậu ta khá tò mò về người con gái mà theo nhận xét của đám người làm trong nhà thì còn bệnh nặng hơn cậu. Và quả thật khi xem Phương Linh làm việc,  Mạnh Linh cảm thấy người này thực sự bị bệnh nặng rồi.

 

Bản thân cậu ta đã là người rất sạch sẽ gọn gàng ngăn nắp nhưng cô gái này còn khủng hơn. Đồ đạc trong nhà cậu đã được xếp rất gọn gàng ngăn nắp rồi mà cô gái này còn chưa, cô ta còn lấy cả nước kẻ ra để đo khoảng cách giữa những vật được đặt trang trí ở khắp nơi quanh nhà. 

 

Khi nhìn thấy Phương Linh bày ra một loạt những hành động như vậy, ở bên này nằm trên giường Mạnh Linh cười không không nhặt miệng lên được. Cậu ta không nghĩ lại có người khủng khiếp hơn chỗ cậu ta như vậy. Và cũng có một điều cậu ta nhận ra khi nhìn thấy Phương Linh như vậy thì cậu đã hiểu được nỗi khổ của những người đã và đang sống với cậu ta suốt trong thời gian qua.

 

Ngó nghiêng Phương Linh chán rồi thì Mạnh Linh quay sang chơi điện tử, dạo này cậu hơi lười nên không nhận lịch làm việc hay quảng cáo, giao lưu nào cả. Hoặc có thì phải là những lịch đặc biệt quan trọng. Mấy năm qua cậu cũng làm việc cật lực mà chưa bao giờ được nghỉ ngơi quá năm ngày. Lần này thì hay rồi, vì cô giúp việc nghỉ mà cậu đến khách sạn để tá túc tạm. Ở đây thì chỉ có cảm giác muốn nghỉ ngơi thư giãn thôi chứ không hề muốn làm gì hết.

 

Mạnh Linh mải chơi điện tử mà quên mất chiều hôm nay ba giờ cậu có một buổi ký tên cho các em học sinh của một trường phổ thông cơ sở, trường này được nhãn hàng cậu đang làm đại diện tài trợ các đồ dùng dụng cụ học và dạy học.

Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!